Nhấn vào mũi tên để hiển thị chuyên mục con hoặc nhấn vào tiêu đề để lọc theo chuyên mục cha
Tổng hợp những bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất?
Các bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất? Những hành vi cấm của giáo viên, nhân viên trong trường học?
Tổng hợp những bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất?
Chiếc thuyền ngoài xa là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Minh Châu, được sáng tác vào năm 1983, sau này in trong tập truyện cùng tên. Tác phẩm kể về một nhiếp ảnh gia tên là Phùng, trong một chuyến đi công tác để chụp ảnh cho một bộ lịch, đã bắt gặp một cảnh tượng "chiếc thuyền ngoài xa" giữa biển sương mù — một khung cảnh tuyệt đẹp như tranh.
Dưới đây là một số mẫu bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất có thể tham khảo:
Bài số 1
Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút tiên phong của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới. Trong số các tác phẩm tiêu biểu của ông, truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa không chỉ ghi dấu bởi giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc, mà còn bởi hệ thống nhân vật giàu chiều sâu, trong đó nổi bật là nhân vật Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh, đồng thời là biểu tượng cho hành trình khám phá sự thật và cái đẹp trong cuộc sống. Phùng xuất hiện trong truyện với vai trò là một nghệ sĩ chân chính, được cử đi chụp ảnh để hoàn thành bộ lịch về cảnh biển. Trong một buổi sáng sớm, anh tình cờ bắt gặp một khoảnh khắc nghệ thuật tuyệt đẹp: chiếc thuyền nhỏ lướt trên mặt biển mờ sương, tạo nên một “bức tranh mực tàu” hoàn hảo. Đó là một khoảnh khắc khiến Phùng rung động mạnh mẽ, cảm thấy “bối rối trong tim”, và cho rằng mình vừa phát hiện ra một “chân lý của cái đẹp”. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi ngay sau đó, anh chứng kiến cảnh người đàn ông trên thuyền đánh đập vợ mình một cách tàn bạo. Chính cú sốc ấy đã mở ra cho Phùng một hành trình thức tỉnh nhận thức. Anh nhận ra rằng đằng sau vẻ đẹp nghệ thuật kia là một thực tại đầy đau khổ, mâu thuẫn. Đây là bước ngoặt trong tư tưởng của Phùng – từ chỗ say mê cái đẹp lý tưởng, anh buộc phải đối diện với sự thật trần trụi của cuộc sống. Trong suốt câu chuyện, Phùng hiện lên là một người có lương tri, có trách nhiệm, không thờ ơ trước nỗi đau của người khác. Khi chứng kiến cảnh bạo lực gia đình, anh không chỉ can ngăn mà còn tìm mọi cách để giúp đỡ người đàn bà hàng chài, thậm chí cùng với người bạn là chánh án Đẩu cố gắng thuyết phục bà ly hôn. Tuy nhiên, khi nghe người đàn bà ấy kể về cuộc đời mình, Phùng mới thực sự nhận ra sự phức tạp của con người và cuộc sống. Anh hiểu rằng không thể áp đặt một cách nhìn hay một giải pháp duy nhất cho mọi hoàn cảnh – điều mà trước đây anh vẫn nghĩ một cách đơn giản. Như vậy, nhân vật Phùng là biểu tượng cho người nghệ sĩ trên hành trình đi tìm sự thật và cái đẹp. Qua quá trình trải nghiệm, từ cảm xúc ngây ngất trước cái đẹp bề ngoài đến sự vỡ lẽ về cuộc sống, nhân vật này thể hiện rõ quan niệm nghệ thuật mới của Nguyễn Minh Châu: nghệ thuật chân chính không chỉ là sự ca ngợi cái đẹp, mà còn phải gắn liền với đời sống, với con người và sự thật. Tóm lại, Phùng không chỉ là nhân vật trung tâm dẫn dắt câu chuyện mà còn là hiện thân cho quá trình trưởng thành trong nhận thức của người nghệ sĩ. Qua nhân vật này, Nguyễn Minh Châu gửi gắm một thông điệp sâu sắc: để hiểu được con người, không thể chỉ nhìn từ một phía; cái đẹp thực sự là cái đẹp gắn liền với chân lý và lòng nhân ái. |
Bài số 2
Nguyễn Minh Châu – cây bút tiên phong của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới – từng nói: “Người cầm bút không chỉ là người ghi chép mà còn phải là người khám phá ra bản chất con người trong cuộc sống.” Truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa là một minh chứng tiêu biểu cho quan niệm nghệ thuật ấy. Trong tác phẩm, nhân vật Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh – hiện lên như một biểu tượng cho hành trình đi tìm chân – thiện – mỹ, từ cái nhìn đơn giản, ngây thơ đến cái nhìn sâu sắc, thấm đẫm chất đời và chất người. Ngay từ đầu truyện, Phùng hiện lên với hình ảnh của một nghệ sĩ đam mê cái đẹp. Anh rời phố thị để đến vùng biển xa chụp ảnh, với mong muốn tìm được một tấm hình “có hồn”, đủ sức truyền tải vẻ đẹp nghệ thuật thuần khiết. Khi bắt gặp cảnh chiếc thuyền nhỏ hiện ra giữa màn sương sớm, Phùng cảm thấy như “vỡ òa” vì sung sướng – một vẻ đẹp “đắt trời cho” khiến trái tim người nghệ sĩ bồi hồi. Anh tưởng như mình đã “khám phá ra chân lý của sự hoàn thiện” trong khoảnh khắc ấy. Ở đây, Phùng đại diện cho những nghệ sĩ lý tưởng hóa cuộc sống, chỉ nhìn thấy cái đẹp qua lăng kính thẩm mỹ. Tuy nhiên, Nguyễn Minh Châu không dừng lại ở vẻ đẹp ấy. Chỉ vài phút sau, Phùng chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn đối lập: người đàn ông trên thuyền đánh đập vợ mình một cách tàn nhẫn, lạnh lùng. Hình ảnh đẹp như tranh bỗng chốc nhường chỗ cho hiện thực đầy u ám, phi lý. Sự đối lập gay gắt giữa nghệ thuật và hiện thực khiến Phùng choáng váng, bối rối. Đó là bước ngoặt đầu tiên trong quá trình chuyển biến tư tưởng của anh – từ một người mơ mộng đến một người biết nghi ngờ cái nhìn bề mặt. Không dừng lại ở việc chứng kiến, Phùng còn can thiệp vào câu chuyện gia đình ấy bằng lương tri và tình cảm của một con người. Anh cùng với người bạn chánh án tìm cách giúp đỡ người phụ nữ khổ đau kia bằng cách khuyên bà ly hôn. Tuy nhiên, khi lắng nghe lời tâm sự từ đáy lòng của người đàn bà hàng chài – một người cam chịu, hy sinh cả cuộc đời để giữ gìn hạnh phúc và sự sống cho đàn con – Phùng chợt nhận ra rằng: cuộc đời không bao giờ đơn giản như ta nghĩ. Đằng sau sự cam chịu ấy là một tình yêu thương, một tấm lòng vị tha lớn lao mà lý trí không dễ gì hiểu được. Từ đây, Phùng bước vào giai đoạn thứ hai của hành trình nhận thức: anh không còn nhìn đời bằng cặp mắt nghệ sĩ thuần túy, mà bằng trái tim của một con người từng trải. Anh hiểu rằng nghệ thuật không thể đứng tách biệt khỏi hiện thực, rằng cái đẹp chân chính không chỉ nằm trong hình thức, mà còn trong chiều sâu của nhân cách, trong sự hi sinh, chịu đựng và lòng nhân ái. Hình ảnh Phùng trở lại thành phố, treo bức ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” lên tường, nhưng “mỗi lần ngắm, tôi lại thấy một điều gì đó không toàn vẹn” – chính là lời kết lặng lẽ mà ám ảnh. Đó là cái nhìn từng trải, đã đi qua sự ngây thơ ban đầu để đến với sự thấu hiểu sâu sắc về con người và cuộc đời. Qua nhân vật Phùng, Nguyễn Minh Châu gửi gắm một quan niệm nghệ thuật mới mẻ: người nghệ sĩ không thể chỉ say mê cái đẹp lý tưởng, mà còn phải đối diện với những mảng tối của cuộc sống, biết lắng nghe và thấu cảm với số phận con người. Phùng chính là hiện thân của hành trình từ nghệ thuật đến nhân sinh, từ cái nhìn phiến diện đến cái nhìn đa chiều, nhân đạo. Nhân vật Phùng không chỉ là nhân vật trung tâm của truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, mà còn là biểu tượng cho sự thay đổi trong quan niệm nghệ thuật của cả một thời đại. Qua Phùng, Nguyễn Minh Châu đã gióng lên tiếng chuông thức tỉnh: người nghệ sĩ chân chính phải biết nhìn xuyên qua vẻ ngoài đẹp đẽ để thấy được bản chất phức tạp và đầy nghịch lý của cuộc sống, từ đó nuôi dưỡng trong mình lòng trắc ẩn và tinh thần nhân đạo. |
Bài số 3
Trong dòng chảy của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới, Nguyễn Minh Châu là người mở đường với những trăn trở về số phận con người, về mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống. Chiếc thuyền ngoài xa là một truyện ngắn tiêu biểu, nơi nhà văn không chỉ kể một câu chuyện, mà còn gợi ra nhiều lớp nghĩa sâu sắc về nhân sinh. Trung tâm của truyện là nhân vật Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh, một con người mang khát vọng đi tìm cái đẹp, nhưng cũng là người tỉnh thức khi phải đối diện với hiện thực trần trụi. Hành trình của Phùng chính là hành trình từ ảo mộng đến hiện thực, từ nghệ thuật đến cuộc đời. Phùng bước vào câu chuyện với tâm thế của một người nghệ sĩ yêu cái đẹp, tin vào cái đẹp. Khi bắt gặp hình ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” giữa làn sương mờ ảo, anh như bị mê hoặc. Đó không chỉ là một khung cảnh đẹp mà là một “cảnh đắt trời cho”, một vẻ đẹp làm cho tâm hồn người nghệ sĩ trở nên “bối rối”, xúc động sâu sắc. Với Phùng, khoảnh khắc ấy dường như mang một giá trị tuyệt đối, là đỉnh cao của sự hòa hợp giữa nghệ thuật và thiên nhiên. Nhưng ngay sau đó, vẻ đẹp ấy bị xé toạc bởi hiện thực đau lòng: người đàn ông trên thuyền đánh đập người vợ một cách dã man. Cảnh tượng ấy khiến Phùng choáng váng, nhận ra rằng đằng sau vẻ đẹp hài hòa kia là một hiện thực đầy bi kịch và nghịch lý. Anh bắt đầu hoài nghi về cái đẹp, về nghệ thuật – phải chăng cái đẹp chỉ là vỏ bọc, là lớp sương mù che lấp những bi kịch khuất lấp trong cuộc sống? Từ một người say sưa với cái đẹp hình thức, Phùng dần trở thành người biết đặt câu hỏi, biết day dứt và suy ngẫm. Anh không còn đứng từ xa để ngắm nhìn, mà bước vào, đối thoại, tìm cách can thiệp. Anh cùng chánh án Đẩu tìm cách giúp người đàn bà hàng chài thoát khỏi cảnh bạo hành. Nhưng chính lúc ấy, Phùng lại đối mặt với một nghịch lý khác: người đàn bà ấy – người chịu nhiều đau đớn nhất – lại không muốn ly hôn, bởi bà còn yêu, còn thương con, và hơn hết là thấu hiểu cái nghèo, cái khổ không dễ gỡ bỏ bằng một bản án. Cuộc đối thoại với người đàn bà ấy là bước ngoặt thứ hai trong nhận thức của Phùng. Anh hiểu rằng: sự thật không bao giờ đơn giản, và con người cũng không bao giờ chỉ là thiện hay ác, đúng hay sai. Những điều tưởng chừng phi lý lại có lý trong hoàn cảnh, trong trái tim người trong cuộc. Đó là bài học lớn mà không một bức ảnh nghệ thuật nào có thể truyền tải trọn vẹn. Kết thúc truyện, Phùng trở lại thành phố với bức ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” – một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo về mặt bố cục, ánh sáng, đường nét. Nhưng với Phùng, đó không còn là một vẻ đẹp trọn vẹn. Mỗi lần nhìn vào bức ảnh ấy, anh lại thấy “một điều gì đó không toàn vẹn” – đó là vết rạn đầu tiên trong cái nhìn nghệ thuật lý tưởng hóa, là dấu hiệu của một người nghệ sĩ đã thực sự trưởng thành, biết gắn nghệ thuật với cuộc sống, biết nhìn con người bằng cái nhìn đa chiều và nhân văn hơn. Nguyễn Minh Châu đã xây dựng nhân vật Phùng như một biểu tượng cho sự thức tỉnh của người nghệ sĩ. Phùng không chỉ là một nhân vật, mà còn là tiếng nói suy tư của nhà văn về vai trò của nghệ thuật, về trách nhiệm của người cầm bút trong việc phản ánh và thấu hiểu đời sống. Phùng không phải là một người hoàn hảo, nhưng lại là một nhân vật đáng quý, bởi anh biết lắng nghe, biết thay đổi, biết đi từ cái đẹp đến sự thật. Qua nhân vật này, Nguyễn Minh Châu khẳng định rằng: nghệ thuật không thể chỉ dừng lại ở sự ngưỡng vọng, mà phải gắn bó với đời sống, phải đào sâu để hiểu và cảm thông với những thân phận con người – dù họ có bình dị, khổ đau đến đâu. |
Bài số 4
Trong dòng chảy văn học thời kỳ hậu chiến, khi con người bắt đầu nhìn lại những bi kịch của đời sống sau chiến tranh, Nguyễn Minh Châu nổi lên như một cây bút dũng cảm, sẵn sàng soi rọi vào những góc khuất của con người và xã hội. Truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa là minh chứng rõ nét cho sự chuyển mình ấy. Nhân vật Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh – không chỉ là người chứng kiến câu chuyện, mà còn là người đại diện cho hành trình vượt qua lớp sương mù nghệ thuật để chạm tới bản chất thật của cuộc đời. Ngay từ đầu truyện, Phùng hiện lên là một nghệ sĩ lý tưởng hóa nghệ thuật. Khi bắt gặp hình ảnh chiếc thuyền trong sương – một khoảnh khắc thị giác đầy chất thơ, Phùng như tìm được “chân lý của cái đẹp”. Anh rung động mãnh liệt trước vẻ đẹp hài hòa, tĩnh lặng của thiên nhiên, và tin rằng đó là “bức ảnh trời cho”. Khoảnh khắc ấy thể hiện tâm hồn nhạy cảm, trái tim nghệ sĩ đầy cảm xúc của Phùng – nhưng đồng thời cũng cho thấy cái nhìn thiếu chiều sâu, dễ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài hoàn mỹ. Sự thật cuộc đời phũ phàng nhanh chóng hiện ra. Ngay sau vẻ đẹp ấy là cảnh bạo lực gia đình dã man – người đàn ông thô lỗ đánh đập vợ ngay trên chính con thuyền nghệ thuật ấy. Phùng ngỡ ngàng, hoang mang. Cú sốc ấy là bước ngoặt đầu tiên trong nhận thức của anh. Anh buộc phải đối mặt với nghịch lý: cái đẹp không đồng nghĩa với sự thật, vẻ ngoài mỹ miều không thể che lấp được bi kịch ẩn sâu bên trong. Từ đây, Phùng bắt đầu nhìn thế giới bằng con mắt nghi ngờ và phản tư. Không chỉ là người chứng kiến, Phùng còn nhập cuộc. Anh cùng người bạn – chánh án Đẩu – cố gắng “giải cứu” người đàn bà bằng cách thuyết phục bà ly hôn. Nhưng câu chuyện không đi theo logic của lẽ phải hay luật pháp. Người đàn bà ấy – đại diện cho lớp người lam lũ, chịu thương chịu khó – từ chối ly hôn, bởi với bà, chồng bà dù vũ phu nhưng là chỗ dựa lao động, là người biết thương con trong cái nghèo khổ. Phùng, một lần nữa, sững sờ trước sự thật phi lý nhưng đầy nhân văn ấy. Phùng dần nhận ra một điều sâu sắc: không thể nhìn đời bằng cái nhìn một chiều, càng không thể áp đặt giải pháp đạo đức hay pháp lý lên một số phận vốn đã bị ràng buộc bởi muôn vàn hoàn cảnh. Anh bắt đầu hiểu rằng nghệ thuật không chỉ là sự ca ngợi cái đẹp, mà còn là sự đi sâu vào bản chất đời sống, là sự đồng cảm, thấu hiểu với con người. Tấm ảnh nghệ thuật tuyệt đẹp mà Phùng chụp được vẫn được treo lên tường. Nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, mỗi khi nhìn lại bức ảnh ấy, Phùng không còn thấy nó đẹp đẽ một cách tuyệt đối nữa. Anh nhận ra rằng cái đẹp ấy, dù lung linh đến đâu, cũng là một phần rất nhỏ – và đôi khi là cái vỏ bọc – của một hiện thực đầy rạn vỡ, bi kịch. Nhân vật Phùng là hình tượng nghệ sĩ mang tính biểu tượng trong văn học hiện đại: một người đi từ cảm xúc đơn thuần đến nhận thức sâu sắc, từ lý tưởng hóa cái đẹp đến đối diện với hiện thực phức tạp và đầy nghịch lý. Qua Phùng, Nguyễn Minh Châu không chỉ khắc họa hành trình trưởng thành của một con người, mà còn đặt ra câu hỏi lớn cho người cầm bút: nghệ thuật có thể phản ánh sự thật đến đâu, và liệu nghệ thuật có đủ sức xoa dịu những khổ đau của con người? |
Bài số 5
Cuộc sống không chỉ có màu hồng của lý tưởng hay màu đen của bi kịch, mà là một bức tranh đa sắc với đủ mọi mảng sáng – tối, đẹp – xấu, thiện – ác đan xen nhau. Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu là một truyện ngắn mang đậm suy tư như thế. Trong tác phẩm, nhân vật Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh – đã có một hành trình đầy giằng xé từ cái đẹp lung linh huyền ảo đến hiện thực đời thường trần trụi. Hành trình ấy không chỉ là chuyến đi công tác mà còn là cuộc hành hương vào chiều sâu tâm hồn, để thức tỉnh chính mình. Phùng đến vùng biển với nhiệm vụ chụp ảnh cho bộ lịch cuối năm – một công việc tưởng như đơn thuần. Thế nhưng, buổi sáng hôm ấy, khi bắt gặp chiếc thuyền nhỏ thấp thoáng trong làn sương hồng sớm mai, anh như lặng người trước một bức tranh hoàn mỹ, đẹp như một giấc mơ cổ tích. Đó là vẻ đẹp “đắt trời cho”, khiến trái tim người nghệ sĩ bỗng ngân lên những cung bậc tinh tế. Với Phùng, đó là khoảnh khắc hiếm hoi khiến anh cảm nhận được “chân lý của cái đẹp là đạo đức”. Nhưng cuộc đời vốn chẳng bao giờ đơn giản. Ngay sau đó, chính người đàn ông trong “bức tranh nghệ thuật” lại hiện nguyên hình là một kẻ vũ phu, đánh vợ một cách dã man, tàn nhẫn. Còn người đàn bà – cái bóng mờ trên thuyền ban nãy – bây giờ hiện lên trong ánh sáng trần trụi, với dáng vẻ cam chịu, nhẫn nhục và đau đớn. Phùng bàng hoàng, hụt hẫng – vẻ đẹp tưởng như toàn mỹ kia giờ chỉ là một tấm màn sương mờ che giấu sự thật cay đắng của cuộc đời. Từ giây phút ấy, Phùng không còn là người đứng ngoài cuộc. Anh can thiệp, hành động, cố gắng cùng chánh án Đẩu tìm cách giúp người phụ nữ. Nhưng điều khiến anh ngỡ ngàng hơn cả, là khi người đàn bà ấy lại từ chối sự giúp đỡ. Câu chuyện về cuộc đời bà khiến Phùng rơi vào một cơn hoang mang sâu sắc. Một người mẹ, một người vợ cam chịu đòn roi không vì sự yếu đuối, mà vì tình thương, vì đàn con, vì những nỗi lo cơm áo thường nhật. Phùng dần nhận ra: cuộc sống không đơn giản như một bức ảnh đẹp, và con người không thể chỉ nhìn từ một phía. Cái đẹp lý tưởng trong nghệ thuật không thể phản ánh hết sự phức tạp của đời sống. Anh hiểu rằng làm nghệ thuật không chỉ là đi tìm cái đẹp thị giác, mà còn là đi tìm chiều sâu của thân phận con người, là biết trăn trở, biết đồng cảm và biết sống có trách nhiệm. Tấm ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” sau cùng vẫn được hoàn thành, treo trên tường với đầy đủ ánh sáng và bố cục hoàn hảo. Nhưng trong lòng Phùng, nó đã không còn trọn vẹn. Mỗi lần nhìn vào, anh lại thấy thấp thoáng “cái dáng vẻ cam chịu” và “vết thương trên mặt người đàn bà” mà mình từng chứng kiến. Nghệ thuật giờ không còn là sự lý tưởng hóa, mà là một lời nhắc nhở âm thầm về sự thật, lòng trắc ẩn và tình người. Phùng là hiện thân cho người nghệ sĩ đang trưởng thành – từ cái nhìn hời hợt đến cái nhìn sâu sắc, từ rung động bề mặt đến nỗi đau trăn trở. Qua nhân vật này, Nguyễn Minh Châu không chỉ kể lại một câu chuyện, mà còn khơi gợi trong lòng người đọc một câu hỏi đầy ám ảnh: Liệu chúng ta đã nhìn thấy sự thật, hay mới chỉ thấy chiếc thuyền ngoài xa? |
Lưu ý, thông tin về Tổng hợp những bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất? chỉ mang tính chất tham khảo!
Tổng hợp những bài văn phân tích nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất? (Hình từ Internet)
Trình độ chuẩn được đào tạo, chuẩn nghề nghiệp của giáo viên, nhân viên trường trung học phổ thông được quy định như thế nào?
Căn cứ theo Điều 30 Điều lệ trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, trường phổ thông nhiều cấp bậc ban hành kèm theo Thông tư 32/2020/TT-BGDĐT quy định như sau:
[1] Trình độ chuẩn được đào tạo của giáo viên được quy định như sau:
- Giáo viên trường trung học phải có bằng cử nhân thuộc ngành đào tạo giáo viên trở lên (hoặc bằng tốt nghiệp đại học sư phạm) hoặc có bằng cử nhân (bằng tốt nghiệp đại học) chuyên ngành phù hợp và có chứng chỉ bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm theo quy định của pháp luật.
- Giáo viên chưa đạt chuẩn trình độ đào tạo được nhà trường, các cơ quan quản lý giáo dục tạo điều kiện để được đào tạo, bồi dưỡng theo quy định của pháp luật.
[2] Chuẩn nghề nghiệp giáo viên:
Giáo viên trường trung học phải đạt chuẩn nghề nghiệp giáo viên tương ứng với cấp học đang giảng dạy và thực hiện việc đánh giá theo chuẩn nghề nghiệp giáo viên cơ sở giáo dục phổ thông theo quy định của Bộ Giáo dục và Đào tạo.
[3] Nhân viên trường trung học phải đạt trình độ được đào tạo theo tiêu chuẩn chức danh nghề nghiệp với từng vị trí việc làm của nhân viên theo quy định quy định của pháp luật.
Những hành vi cấm của giáo viên, nhân viên trong trường trung học phổ thông?
Căn cứ theo Điều 31 Điều lệ trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, trường phổ thông nhiều cấp bậc ban hành kèm theo Thông tư 32/2020/TT-BGDĐT quy định như sau:
[1] Giáo viên, nhân viên không được làm những điều sau đây:
- Xúc phạm danh dự, nhân phẩm; xâm phạm thân thể của học sinh và đồng nghiệp.
- Gian lận trong kiểm tra, thi, tuyển sinh; gian lận trong kiểm tra, đánh giá kết quả học tập, rèn luyện của học sinh; bỏ giờ, bỏ buổi dạy, tùy tiện cắt xén nội dung dạy học, giáo dục.
- Xuyên tạc nội dung dạy học, giáo dục; dạy sai nội dung kiến thức, sai với quan điểm, đường lối giáo dục của Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Việt Nam.
- Ép buộc học sinh học thêm để thu tiền; lợi dụng việc tài trợ, ủng hộ cho giáo dục để ép buộc đóng góp tiền hoặc hiện vật.
- Hút thuốc lá, uống rượu, bia và sử dụng các chất kích thích khác khi đang tham gia các hoạt động dạy học, giáo dục.
- Cản trở, gây khó khăn trong việc hỗ trợ, phục vụ công tác dạy học, giáo dục học sinh và các công việc khác.
[2] Ngôn ngữ, ứng xử của giáo viên, nhân viên phải bảo đảm tính sư phạm, đúng mực, có tác dụng giáo dục đối với học sinh.
[3] Trang phục của giáo viên, nhân viên phải chỉnh tề, phù hợp với hoạt động sư phạm, theo quy định của Chính phủ về trang phục của viên chức Nhà nước.
[4] Giáo viên và nhân viên không được vi phạm những hành vi bị nghiêm cấm khác theo quy định của pháp luật.
- Nội dung nêu trên được NhanSu.vn biên soạn và chỉ mang tính chất tham khảo, không thay thế thông tin chính thức từ nhà tuyển dụng;
- Điều khoản được áp dụng (nếu có) có thể đã hết hiệu lực tại thời điểm bạn đang đọc. Quý khách vui lòng kiểm tra lại trước khi áp dụng;
- Mọi ý kiến thắc mắc về bản quyền, nội dung của bài viết vui lòng liên hệ qua địa chỉ email [email protected];