Nhấn vào mũi tên để hiển thị chuyên mục con hoặc nhấn vào tiêu đề để lọc theo chuyên mục cha
Mẫu viết bài văn nghị luận về một thói xấu của con người trong xã hội hiện đại?
Dưới đây là tổng hợp mẫu văn nghị luận về một thói xấu của con người trong xã hội hiện đại?
Mẫu bài văn nghị luận về một thói xấu của con người trong xã hội hiện đại?
Dưới đây là một mẫu bài văn nghị luận về một thói xấu của con người trong xã hội hiện nay có thể dùng để tham khảo cách mở bài, thân bài và kết bài, hoặc tùy chỉnh để viết về các thói xấu khác như: nói dối, ích kỷ, lười biếng, thói đố kỵ...
Mẫu bài văn nghị luận về một thói xấu của con người - Mẫu 1
Sự "vô cảm tập thể" - Căn bệnh lây lan trong xã hội hiện đại Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, khi con người ta ngày càng kết nối ảo hơn là thực, một thói xấu đáng báo động đang âm thầm lan rộng như một căn bệnh, bào mòn đi những giá trị nhân văn cốt lõi: đó chính là sự "vô cảm tập thể". Không còn là sự thờ ơ cá nhân đơn lẻ, sự vô cảm này đã trở thành một thứ "virus" lây lan trong cộng đồng, khiến con người ta dần trở nên dửng dưng, lạnh lùng trước nỗi đau và khó khăn của người khác, thậm chí là của cả cộng đồng. Biểu hiện rõ ràng nhất của sự vô cảm tập thể nằm ở thái độ bàng quan, né tránh trách nhiệm trước những vấn đề xã hội bức xúc. Chúng ta dễ dàng lướt qua những dòng tin tức về tai nạn thương tâm, về những mảnh đời bất hạnh, về những hành vi bất công mà không một chút động lòng, không một ý định muốn hành động hay lên tiếng. Thay vì xắn tay vào giúp đỡ một người gặp nạn trên đường, nhiều người lại chọn cách quay phim, chụp ảnh rồi vội vã rời đi, như thể đó chỉ là một thước phim giải trí chứ không phải là một sinh mạng đang cần sự cứu giúp. Sự thờ ơ này còn thể hiện ở việc chúng ta im lặng trước những hành vi sai trái, nhắm mắt làm ngơ trước những bất công đang diễn ra xung quanh, sợ hãi việc "vạ miệng" hay "dính líu" vào những chuyện không phải của mình. Nguyên nhân sâu xa của sự "vô cảm tập thể" này bắt nguồn từ nhiều yếu tố phức tạp. Áp lực cuộc sống với cơm áo gạo tiền, với những lo toan cá nhân đã chiếm trọn thời gian và tâm trí của nhiều người, khiến họ không còn đủ năng lượng để quan tâm đến những vấn đề khác. Sự phát triển của công nghệ và mạng xã hội, dù mang lại nhiều tiện ích, nhưng cũng vô tình tạo ra một thế giới ảo, nơi con người ta dễ dàng ẩn mình sau màn hình, tương tác hời hợt và dần đánh mất khả năng đồng cảm thực tế. Hơn nữa, những vụ việc tiêu cực, những thông tin giả lan tràn trên mạng xã hội cũng khiến nhiều người mất niềm tin vào lòng tốt và trở nên hoài nghi, phòng thủ, ngại dấn thân giúp đỡ. Sự "vô cảm tập thể" mang đến những hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho xã hội. Nó xói mòn đi tình người, làm suy yếu sự đoàn kết và gắn bó cộng đồng. Một xã hội mà con người ta không còn biết sẻ chia, không còn biết cảm thông thì sẽ trở nên lạnh lẽo, ích kỷ và đầy rẫy những bất an. Khi mỗi cá nhân chỉ biết nghĩ cho riêng mình, những giá trị đạo đức truyền thống như "lá lành đùm lá rách", "tương thân tương ái" sẽ dần bị phai nhạt. Sự thờ ơ trước cái ác, cái sai còn tạo điều kiện cho những hành vi tiêu cực ngày càng lộng hành, gây ra những hệ lụy khôn lường cho trật tự và an ninh xã hội. Để đẩy lùi căn bệnh "vô cảm tập thể" này, cần có sự chung tay của cả cộng đồng và mỗi cá nhân. Giáo dục đóng vai trò then chốt trong việc bồi dưỡng lòng trắc ẩn, sự đồng cảm và ý thức trách nhiệm xã hội cho thế hệ trẻ. Gia đình và nhà trường cần tạo ra những môi trường khuyến khích sự sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau. Bên cạnh đó, các phương tiện truyền thông cần lan tỏa những câu chuyện đẹp về lòng nhân ái, về những hành động cao cả để khơi dậy những giá trị tốt đẹp trong mỗi con người. Quan trọng hơn hết, mỗi cá nhân cần tự ý thức được tác hại của sự vô cảm, chủ động mở lòng, quan tâm hơn đến những người xung quanh và sẵn sàng hành động khi cần thiết. Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống, đừng để sự hối hả cuốn trôi đi những giá trị nhân văn cao đẹp. Hãy khơi dậy ngọn lửa ấm áp của lòng trắc ẩn trong trái tim mỗi người, để sự "vô cảm tập thể" không còn là căn bệnh lây lan, mà thay vào đó là một xã hội tràn đầy tình yêu thương, sự sẻ chia và tinh thần trách nhiệm cộng đồng. Bởi lẽ, chỉ có sự đồng cảm và sẻ chia mới thực sự tạo nên sức mạnh và vẻ đẹp bền vững của một xã hội văn minh. |
Mẫu bài văn nghị luận về một thói xấu của con người - Mẫu 2
Căn bệnh "sống ảo" - Khi thế giới thực bị lu mờ Trong kỷ nguyên số hóa, khi mạng xã hội trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống, một thói xấu đang âm thầm gặm nhấm tâm hồn và chi phối hành vi của không ít người, đặc biệt là giới trẻ: đó chính là "sống ảo". Thay vì trân trọng và tận hưởng những khoảnh khắc thực tế, nhiều người lại đắm chìm trong thế giới ảo, xây dựng những hình tượng lung linh, xa rời bản chất, và dần đánh mất kết nối sâu sắc với cuộc sống xung quanh. Biểu hiện dễ thấy nhất của "sống ảo" là sự ám ảnh với việc tạo dựng hình ảnh hoàn hảo trên mạng xã hội. Mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống, từ bữa ăn, chuyến đi chơi đến những hoạt động thường nhật, đều được "biên tập", "chỉnh sửa" kỹ lưỡng trước khi được phô trương trên các nền tảng trực tuyến. Mục đích không phải là chia sẻ chân thực, mà là để thu hút sự chú ý, nhận được những lượt "thích" và bình luận ảo. Con người ta dành hàng giờ để lựa chọn góc chụp đẹp nhất, sử dụng các bộ lọc màu sắc, và viết những dòng trạng thái hoa mỹ, đôi khi không phản ánh đúng thực tế cuộc sống. Nguyên nhân dẫn đến tình trạng "sống ảo" này rất đa dạng. Áp lực từ xã hội, từ những hình mẫu lý tưởng được xây dựng trên mạng xã hội, khiến nhiều người cảm thấy tự ti về bản thân và cố gắng tạo ra một "phiên bản" hoàn hảo hơn trên thế giới ảo. Sự tiện lợi và dễ dàng của việc tương tác trực tuyến cũng khiến con người ta dần quen với việc giao tiếp hời hợt qua màn hình, ngại đối diện và xây dựng những mối quan hệ thực tế sâu sắc. Hơn nữa, vòng xoáy của sự so sánh và ganh đua trên mạng xã hội, khi mỗi người đều cố gắng thể hiện cuộc sống "tốt đẹp" hơn người khác, đã tạo ra một môi trường ảo đầy áp lực và thiếu chân thực. Hậu quả của "sống ảo" là vô cùng tai hại. Nó dẫn đến sự lệch lạc trong nhận thức về giá trị bản thân, khi con người ta đánh giá sự thành công và hạnh phúc dựa trên số lượng "like" và bình luận ảo. Sự so sánh liên tục với cuộc sống "hoàn hảo" của người khác trên mạng xã hội dễ gây ra cảm giác tự ti, ghen tị và bất mãn với thực tại. "Sống ảo" còn làm suy yếu khả năng giao tiếp và tương tác thực tế, khiến con người ta trở nên cô lập và khó khăn trong việc xây dựng những mối quan hệ chân thành. Nghiêm trọng hơn, nó có thể dẫn đến những vấn đề tâm lý như lo âu, trầm cảm và rối loạn nhân cách khi con người ta ngày càng xa rời bản chất thực của chính mình. Để thoát khỏi vòng xoáy của "sống ảo", mỗi cá nhân cần có ý thức tự giác và nỗ lực thay đổi. Hãy học cách trân trọng và tận hưởng những khoảnh khắc thực tế, thay vì mải mê ghi lại và chỉnh sửa để khoe khoang trên mạng xã hội. Tập trung vào việc xây dựng những mối quan hệ chân thành, dựa trên sự thấu hiểu và sẻ chia thực tế. Hạn chế thời gian sử dụng mạng xã hội và dành nhiều thời gian hơn cho các hoạt động ngoại khóa, giao tiếp trực tiếp với bạn bè và gia đình. Quan trọng nhất, hãy học cách chấp nhận và yêu thương bản thân với những gì mình có, thay vì cố gắng trở thành một hình mẫu ảo tưởng trên mạng. "Sống ảo" là một căn bệnh tinh thần nguy hiểm, đang âm thầm bào mòn những giá trị thực tế của cuộc sống. Đã đến lúc chúng ta cần tỉnh thức, nhận ra sự khác biệt giữa thế giới ảo và thực tại, và chủ động lựa chọn một cuộc sống cân bằng, nơi những kết nối chân thành và những trải nghiệm thực tế được đặt lên hàng đầu. Hãy để mạng xã hội là công cụ hỗ trợ, không phải là nơi giam cầm và đánh mất chính mình. |
Mẫu bài văn nghị luận về một thói xấu của con người trong xã hội hiện đại (Hình từ Internet)
Trình độ chuẩn được đào tạo của giáo viên được pháp luật quy định như thế nào?
Căn cứ Điều 72 Luật Giáo dục 2019 quy định trình độ chuẩn được đào tạo của giáo viên như sau:
- Có bằng tốt nghiệp cao đẳng sư phạm trở lên đối với giáo viên mầm non;
- Có bằng cử nhân thuộc ngành đào tạo giáo viên trở lên đối với giáo viên tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông.
Trường hợp môn học chưa đủ giáo viên có bằng cử nhân thuộc ngành đào tạo giáo viên thì phải có bằng cử nhân chuyên ngành phù hợp và có chứng chỉ bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm;
- Trình độ chuẩn được đào tạo của giáo viên giảng dạy trong cơ sở giáo dục nghề nghiệp thực hiện theo quy định của Luật Giáo dục nghề nghiệp.
- Nội dung nêu trên được NhanSu.vn biên soạn và chỉ mang tính chất tham khảo, không thay thế cho các tư vấn chuyên sâu từ chuyên gia.
- Điều khoản được áp dụng (nếu có) có thể đã hết hiệu lực tại thời điểm bạn đang đọc. Quý khách vui lòng kiểm tra lại thông tin trước khi áp dụng.
- Mọi ý kiến thắc mắc về bản quyền, nội dung của bài viết vui lòng liên hệ qua địa chỉ email [email protected];