Mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025?

Viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025 theo các mẫu? Nội dung và phương pháp giáo dục có những yêu cầu gì? Trong cơ sở giáo dục các hành vi nào bị nghiêm cấm?

Đăng bài: 17:10 08/03/2025

Mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025?

Dưới đây là các mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025:

Mẫu 01: Những giấc mơ về một người vĩ đại trong tôi

Tôi vẫn thường mơ thấy mẹ.

Những giấc mơ ấy không rõ ràng như một thước phim, mà mờ mịt, chập chờn, cứ như tôi đang cố nhớ lại một ký ức xa xôi nào đó. Có lúc, tôi thấy mẹ đứng bên bếp lửa, nấu một nồi canh nóng hổi, khói bay nghi ngút, mùi thơm lan ra khắp căn nhà nhỏ. Có khi, mẹ ngồi dưới hiên nhà, vá lại chiếc áo cũ của tôi, ánh đèn dầu hắt bóng bà lên bức tường.

Nhưng rồi khi tôi vươn tay ra chạm vào hình bóng ấy, mẹ lại tan biến, như một làn khói mỏng.

Tôi xa nhà đã lâu. Từ ngày lên thành phố học rồi đi làm, cuộc sống cứ cuốn tôi đi. Những ngày tháng bận rộn, những cuộc họp kéo dài, những bản báo cáo chồng chất. Tôi không còn nhớ lần cuối cùng mình về thăm nhà là khi nào. Mỗi lần mẹ gọi điện hỏi:

"Khi nào con về?"

Tôi lại ậm ừ: "Dạ, chắc để con thu xếp."

Nhưng rồi những lần "thu xếp" ấy cứ kéo dài mãi.

Cho đến một hôm, tôi nhận được cuộc gọi từ quê.

Mẹ ốm.

Tôi lao về nhà ngay trong đêm, lòng nóng như lửa đốt. Căn nhà nhỏ vẫn như xưa, chỉ có mẹ là khác. Bà nằm trên giường, gầy hơn trước rất nhiều, nhưng khi thấy tôi, mắt bà sáng lên.

"Con về rồi đấy à?"

Tôi gật đầu, cầm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. Bỗng nhiên, tôi nhận ra đã bao lâu rồi tôi chưa nắm lấy bàn tay này. Đôi tay từng ẵm bồng tôi, từng nấu cho tôi từng bữa cơm, từng khâu lại từng vết rách trên quần áo của tôi suốt bao năm.

Tối hôm ấy, tôi ngủ lại trên chiếc giường cũ.

Và tôi lại mơ thấy mẹ.

Nhưng lần này, giấc mơ không còn chập chờn nữa. Tôi thấy mình trở về những ngày thơ bé, chạy chân trần trên sân, mẹ ngồi trước hiên nhà, vẫy tay gọi tôi lại. Tôi chạy đến, ngã nhào vào lòng mẹ, nghe mùi hương quen thuộc mà tôi tưởng đã quên mất từ lâu.

Giấc mơ ấy ấm áp đến mức khi tỉnh dậy, tôi thấy mắt mình ươn ướt.

Tôi quay sang nhìn mẹ. Bà vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều. Tôi khẽ nắm lấy tay bà, tự nhủ rằng sẽ không để bà lại một mình nữa.

Sáng hôm sau, tôi quyết định xin nghỉ phép một thời gian để ở lại quê. Tôi chợt nhận ra rằng, công việc có thể làm cả đời, nhưng mẹ thì không thể chờ tôi mãi được.

Và tôi biết, dù đi đâu, dù có bận rộn thế nào, cũng đừng bao giờ quên nơi mình đã từng thuộc về.

 

Mẫu 02: Chuyến xe cuối cùng

Tôi ghét xe buýt.

Thật đấy. Những chuyến xe cũ kỹ, đông đúc, chậm chạp bò qua từng con đường, mùi mồ hôi trộn lẫn với tiếng ồn ào của người lên kẻ xuống khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Nhưng hồi nhỏ, tôi lại thích đi xe buýt vô cùng, chỉ vì đó là những chuyến xe chở tôi cùng mẹ qua những ngày tháng nghèo khó nhưng ấm áp nhất.

Ngày đó, nhà tôi không có xe máy, hai mẹ con đi đâu cũng bằng xe buýt. Mỗi sáng, mẹ dắt tôi ra trạm, một tay nắm chặt tay tôi, tay kia giữ chặt cái túi vải cũ có hộp cơm mẹ nấu sẵn cho cả ngày làm việc vất vả. Tôi thường ngồi sát cửa kính, ngắm những hàng cây lướt qua, còn mẹ thì lúc nào cũng cẩn thận kiểm tra túi áo, nơi cất những chiếc vé xe buýt nhỏ xíu màu xanh.

Có một lần, tôi còn nhớ rất rõ. Hôm đó, trời đổ mưa, xe buýt đông nghẹt. Tôi với mẹ chen lên xe trong tiếng càu nhàu của những hành khách khó chịu vì bị đẩy lấn. Khi bác soát vé đi tới, mẹ mới phát hiện ra bà chỉ còn đúng một chiếc vé.

Mẹ không ngần ngại đưa chiếc vé đó cho tôi.

Tôi lắc đầu, bảo mẹ cứ giữ lấy, tôi có thể xuống trạm sau rồi đi bộ về nhà. Nhưng mẹ nhất quyết dúi chiếc vé vào tay tôi, mỉm cười:

"Con cứ ngồi đây, lát mẹ sẽ bắt chuyến khác."

Xe buýt lại tiếp tục lăn bánh. Qua ô cửa kính mờ nước mưa, tôi thấy bóng mẹ đứng lại dưới mái hiên một tiệm tạp hóa ven đường, co ro trong cái lạnh. Tôi muốn lao xuống, muốn đổi lại chiếc vé đó cho mẹ, nhưng xe đã đi xa, bỏ lại mẹ một mình giữa con phố vắng.

Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được thế nào là hy sinh.

Nhiều năm trôi qua, tôi đã không còn đi xe buýt nữa. Bây giờ tôi có thể tự chạy xe máy, có thể bay xa hơn những con đường chật chội của thành phố này. Nhưng mỗi lần vô tình nhìn thấy ai đó nắm chặt một chiếc vé xe buýt, tôi lại nhớ đến bàn tay gầy guộc của mẹ, nhớ đến nụ cười của bà ngày hôm đó.

Bây giờ, mẹ tôi đã già. Bà không còn phải bắt những chuyến xe buýt đi làm từ sáng sớm nữa. Nhưng mỗi lần tôi về quê, mẹ vẫn giữ thói quen cũ, nhắc tôi đi xe buýt cho an toàn thay vì phóng xe máy liều lĩnh trên đường.

Tôi chỉ cười, rồi lặng lẽ lấy trong ví một tấm vé xe buýt cũ đã phai màu, cất vào ngăn nhỏ nhất.

Không phải để đi đâu cả.

Chỉ để nhắc nhở bản thân rằng có những yêu thương lặng lẽ mà ta không bao giờ có thể trả hết.

 

Mẫu 03: Vị khách cuối cùng

Tôi làm việc ở một tiệm cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Tiệm không nổi tiếng, không sang trọng, nhưng có một điều đặc biệt—chúng tôi luôn mở cửa đến tận khuya.

Hôm đó, khi kim đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm, tôi định dọn dẹp để đóng cửa thì một vị khách bước vào. Anh ta trông mệt mỏi, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

“Tôi có thể gọi một ly cà phê không?”

Tôi gật đầu. Một lúc sau, ly cà phê nóng hổi được đặt trước mặt anh ta. Anh ta không uống ngay, chỉ nhìn vào lớp khói mỏng bốc lên, như đang tìm kiếm điều gì đó trong đó.

Sau một hồi im lặng, anh ta cười nhạt, nói:

“Anh có tin vào những cuộc gặp gỡ tình cờ không?”

Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười đáp lại:

“Có lẽ là có. Như cuộc gặp gỡ của chúng ta lúc này chẳng hạn.”

Anh ta bật cười, nhưng trong ánh mắt có chút gì đó xa xăm.

“Tôi vừa bỏ lỡ một chuyến tàu,” anh ta nói. “Nhưng có lẽ cũng tốt. Nếu không, tôi đã không ngồi đây, uống ly cà phê này.”

Tôi không hỏi nhiều. Có những người đến tiệm cà phê không phải để uống, mà để tìm một khoảnh khắc yên tĩnh giữa cuộc đời bộn bề.

Anh ta ngồi thêm một lúc, uống hết ly cà phê, rồi đứng dậy.

“Cảm ơn anh. Vì đã mở cửa muộn.”

Tôi chỉ gật đầu. Anh ta rời đi, bóng dáng khuất dần sau con hẻm tối.

Sáng hôm sau, khi dọn bàn, tôi thấy một tờ tiền được gấp gọn trên đĩa. Không phải là tiền thừa, mà là một con số lớn hơn nhiều so với giá ly cà phê. Bên dưới, có một tờ giấy nhỏ:

“Đôi khi, lỡ một chuyến tàu lại là điều may mắn nhất.”

Tôi mỉm cười. Có lẽ, những cuộc gặp gỡ tình cờ luôn mang theo một ý nghĩa nào đó, chỉ là ta có nhận ra hay không mà thôi.

 

Mẫu 04: Chốn nhỏ

Tôi tìm thấy tiệm đồng hồ ấy vào một buổi chiều lang thang vô định. Nó nằm nép mình giữa hai tòa nhà hiện đại, bảng hiệu cũ kỹ đến mức chữ đã phai màu. Nếu không phải vì tiếng chuông gió khẽ reo khi có người mở cửa, có lẽ tôi đã bỏ qua mà không để ý.

Bên trong tiệm, không gian ngập tràn mùi gỗ cũ và dầu máy. Những chiếc đồng hồ đủ mọi hình dáng treo đầy trên tường, có cái đã ngừng chạy, có cái vẫn tích tắc đều đặn như thể chưa từng biết đến thời gian.

Người chủ tiệm là một ông lão gầy gò với đôi mắt sắc sảo. Ông đang tỉ mẩn lau chùi một chiếc đồng hồ bỏ túi, nhưng khi thấy tôi bước vào, ông chỉ gật đầu nhẹ mà không nói gì.

Tôi đi loanh quanh một lúc, rồi dừng lại trước một chiếc đồng hồ để bàn cũ. Nó có lớp vỏ gỗ sờn, kim giây đã đứng yên từ bao giờ. Không hiểu sao, tôi cảm thấy bị thu hút bởi nó.

“Cậu thích nó à?” Giọng ông lão cất lên bất ngờ.

Tôi gật đầu. “Nhưng nó hỏng rồi.”

Ông lão cười nhạt, đặt chiếc đồng hồ bỏ túi xuống rồi bước tới.

“Nó không hỏng. Chỉ là đang chờ ai đó đánh thức.”

Ông mở nắp lưng, xoay nhẹ một con ốc nhỏ. Rồi, như có phép màu, kim giây bắt đầu nhích từng chút một. Tiếng tích tắc vang lên, hòa cùng vô số những âm thanh khác trong tiệm.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, cảm giác như vừa chứng kiến một điều kỳ diệu.

“Đôi khi,” ông lão nói tiếp, “thứ gì đó không thực sự mất đi. Nó chỉ cần một bàn tay đúng lúc.”

Tôi không biết ông đang nói về chiếc đồng hồ hay về chính tôi nữa. Nhưng hôm đó, tôi đã mua nó mang về. Và từ đó, mỗi khi nghe tiếng kim giây chạy đều, tôi lại nhớ đến tiệm đồng hồ cũ kỹ ấy - nơi mà thời gian dường như ngừng lại, nhưng cũng chính là nơi có thể làm nó chuyển động một lần nữa.

04 mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025 trên chỉ mang tính chất tham khảo.

Mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025?

Mẫu viết một truyện kể sáng tạo nhất năm 2025? (Hình từ Internet)

Nội dung và phương pháp giáo dục có những yêu cầu gì?

Căn cứ Điều 7 Luật Giáo dục 2019 thì nội dung và phương pháp giáo dục có những yêu cầu sau:

- Nội dung giáo dục phải bảo đảm tính cơ bản, toàn diện, thiết thực, hiện đại, có hệ thống và được cập nhật thường xuyên; coi trọng giáo dục tư tưởng, phẩm chất đạo đức và ý thức công dân; kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp, bản sắc văn hóa dân tộc, tiếp thu tinh hoa văn hóa nhân loại; phù hợp với sự phát triển về thể chất, trí tuệ, tâm sinh lý lứa tuổi và khả năng của người học.

- Phương pháp giáo dục phải khoa học, phát huy tính tích cực, tự giác, chủ động, tư duy sáng tạo của người học; bồi dưỡng cho người học năng lực tự học và hợp tác, khả năng thực hành, lòng say mê học tập và ý chí vươn lên.

Trong cơ sở giáo dục các hành vi nào bị nghiêm cấm?

Căn cứ Điều 22 Luật Giáo dục 2019 thì các hành vi bị nghiêm cấm là:

- Xúc phạm nhân phẩm, danh dự, xâm phạm thân thể nhà giáo, cán bộ, người lao động của cơ sở giáo dục và người học.

- Xuyên tạc nội dung giáo dục.

- Gian lận trong học tập, kiểm tra, thi, tuyển sinh.

- Hút thuốc; uống rượu, bia; gây rối an ninh, trật tự.

- Ép buộc học sinh học thêm để thu tiền.

- Lợi dụng việc tài trợ, ủng hộ giáo dục để ép buộc đóng góp tiền hoặc hiện vật.

7 Huỳnh Hữu Trọng

- Nội dung nêu trên được NhanSu.vn biên soạn và chỉ mang tính chất tham khảo, không thay thế thông tin chính thức từ nhà tuyển dụng;

- Điều khoản được áp dụng (nếu có) có thể đã hết hiệu lực tại thời điểm bạn đang đọc. Quý khách vui lòng kiểm tra lại trước khi áp dụng;

- Mọi ý kiến thắc mắc về bản quyền, nội dung của bài viết vui lòng liên hệ qua địa chỉ email hotrophaply@nhansu.vn;